Trong ký ức của tôi, mùa hoa sữa Hà Nội luôn được đánh dấu bằng những dòng tình cảm đặc biệt mà tôi và cậu đã cùng nhau nuôi dưỡng suốt bao ngày tháng bên nhau. Đó là mùa mà những bông nhỏ, hình phễu với 5 cánh nở rộ trên các con đường, tạo nên một bức tranh đẹp và trong trẻo như tình cảm của chúng mình.
Cậu nhớ không? chúng ta thường dạo chơi qua các phố phường của Hà Nội, những ngày nắng vàng rọi và hoa sữa nở rộ. Khắp nơi là mùi hương dịu dàng đã tạo nên một bầu không khí đặc biệt, tươi mới và đầy lãng mạn…Hai đứa mình vẫn thường dừng lại dưới bóng cây hoa sữa, nơi ánh mặt trời chiếu qua từng khe lá xanh. Rồi khi chợt nhìn vào đôi mắt của cậu, tôi lại đắm chìm trong một thế giới riêng, chỉ có hai đứa và những bông hoa sữa ấy. Cái cảm giác như tôi và cậu đang ở trong một câu chuyện cổ tích, nơi tình yêu có thể đánh bại mọi khó khăn, nơi tình bạn luôn luôn gắn kết với nhau….

Mỗi năm, khi mùa hoa sữa trở lại, tôi không thể không nhớ đến cậu và những khoảnh khắc dễ thương ngày ấy. Dù chúng mình có xa nhau và cuộc sống dẫn đưa mỗi người về một hướng, tôi vẫn giữ lấy những ký ức đó như một kho báu. Mùa hoa sữa vẫn luôn nhắc nhở tôi về tình yêu và sự nhớ thương đặc biệt đối với cậu.
Ngày hôm nay, khi bước ra khỏi nhà đi dạo dọc hai bên đường, Hà Nội dường như biến thành một khu vườn hoa sữa lớn. Mọi ngóc ngách, mọi con đường đều tràn ngập màu trắng tinh khôi của loài hoa ấy. Hương hoa sữa len vào trong gió thu se lạnh, khẽ kéo người ta rơi vào trầm ngâm vì những điều xưa cũ. Tôi cảm nhận như cậu vẫn ở bên cạnh, như ẩn mình trong những bông hoa sữa đang nở rộ. Một cảm giác thật sự khó tả, có lẽ tình yêu của chúng ta vẫn sống mãi trong mỗi bông hoa nhỏ xíu đó, trong mỗi cơn mưa và trong mỗi ký ức của mùa hoa nồng nàn Hà Nội.
Mối tình ấy và mùa hoa sữa – cả hai đều là một phần quan trọng trong cuộc đời, giúp tôi hiểu rằng tình yêu có thể đẹp đẽ và trong trẻo như những bông hoa nở rộ – bông hoa màu trắng xinh đẹp như những lời thề hẹn ước của chúng mình.
Mỗi mùa hoa sữa về, cậu hãy nhớ đến tôi dù chúng ta đã đi trên những con đường riêng biệt, cùng nhớ về những khoảnh khắc ngày ấy, về những ngày chúng ta vẫn cười nói vô tư dắt tay nhau đi dưới mưa xối xả, mặc xung quanh mọi người hối hả tìm mọi cách chống ngập nước vào nhà…
Tôi chợt nhận ra rằng, tình đẹp không phải là có một kết thúc viên mãn, mà đó là sự tiếc nuối và sau cùng là những hình ảnh đẹp nhất về nhau được cất giữ tận sâu trong trái tim… Là thương, thương đến tan lòng nát dạ, thương đến bạc đầu nỗi nhớ, hết cớ vẫn tìm cách thương.
Tôi mỉm cười nghêu ngao câu hát: Trời vẫn còn xanh, như em còn anh! Chỉ như thế thôi em thấy yên lành…
ĐTT
